Khi đã chọn con đường nghệ thuật làm kế sinh nhai, ắt hẳn ca sĩ phải luôn có sẵn vốn năng khiếu và khả năng sáng tạo hơn người. Nhưng trong thực tế thì ...
Liên tục rớt "mồng tơi" ở mọi nơi
Nếu mang ra so sánh với Quốc tế thì thường V-Pop vẫn than "nghèo" về vật chất, tài chính... chứ ít khi nào chúng ta chịu nhận thua về chất xám hay khả năng tư duy sáng tạo. Không có tiền nên không mua được nhạc xịn, không thuê được nhà sản xuất giỏi, không đầu tư được studio chất lượng, và còn biết bao cái khó khăn khác khiến tài năng người nghệ sĩ bị bó hẹp chỉ vì vấn đề đầu tiên là... tiền đâu.
V-Pop vẫn thường phải an ủi nhau theo kiểu: Nếu cô A, anh B nhà ta được sinh ra tại Mỹ hay Hàn, được đầu tư từ abc đến xyz thì chắc hẳn đã "bộc lộ" được tài năng "tiềm ẩn" chẳng kém gì ai (?) Dần già "nghèo" cũng trở thành một cái cớ để ca sĩ được quyền ... ẩu.
Khi thực hiện Music Video chẳng hạn, vì vấn đề tài chính nên Sao nhà ta không thể có quần áo, nhà cửa, xe hơi, ngoại cảnh, hay có khi là cả giải phẩu thẩm mỹ để được xinh đẹp như Sao ngoại, nhưng cái "đáng khen" là ở chỗ chúng ta vẫn muốn vươn lên, vẫn muốn "sánh vai cùng với cường quốc năm châu", nên cách tiện lợi nhất là "copy" y chang luôn cả nội dung, vì đã lỡ "nghèo" vật chất rồi tội vạ gì không "nghèo" luôn cả chất xám cho tiện một thể (?).

Clip Honey-Hồ Quỳnh Hương từng dính scandal "đạo"
Clip Jiu Shi Ai của Thái Y Lâm đến từng chân tơ kẻ tóc.
Rõ ràng ca sĩ của chúng ta có khả năng làm giống với ngoại quốc, và những nội dung như trên cũng được dàn dựng rất bình thường, không có gì gọi là công phu đắt đỏ. Tất cả cốt lõi chủ yếu chỉ nằm ở yếu tố ý tưởng ban đầu. Ở vấn đề này, V-Pop thường "nghèo" ngay từ trong não chứ chưa cần gì phải đụng đến túi tiền, và kết quả cho ra đời những Video Clip phủ đầy "mồng tơi" là điều hoàn toàn dễ hiểu.
Một ví dụ điển hình khác là ở khả năng trình diễn trên sân khấu. Nếu khán giả luôn có cảm giác sướng mắt khi xem những tiết mục đầy sáng tạo của Sao ngoại, thì với hàng nội địa tình hình thường ảm đạm hơn khá nhiều. Đừng vội đổ thừa cho "kinh tế", vì sự thật là V-Pop vẫn luôn sẵn sàng mang Moto chục nghìn USD, xe hơi Mercedez, hay BMW mui trần lên sân khấu "minh họa" cho nhạc phẩm, trong khi Sao ngoại nào đâu được sang như thế, Britney Spears phải xài hàng tái chế từ giấy Carton đó thôi. Một minh chứng cụ thể cho việc: Khi ta biết dùng cái đầu thì sẽ đỡ "thiệt hại" hơn cho cái túi (tiền) khá nhiều.
Suốt thời gian qua V-Pop khá ưa chuộng phong cách "lột đồ" trên sân khấu, chỉ cần thấy ca sĩ nào ăn mặc có vẻ lùm xùm, kín kẽ là khán giả đã có thể chuẩn bị ngay tinh thần chờ xem một màn "xé áo, xé quần, xé váy" ném đầy ra xung quanh. Trong thực tế, phong cách "rơi rớt" này đã được phổ biến trên sàn diễn Quốc tế từ rất lâu, tuy nhiên cái gì cũng cần phải có thứ bậc và đẳng cấp của riêng nó, không phải ai đưa tay ném cái váy cũng có thể trở thành Madonna hay Britney Spears. Cùng là chuyện thay phục trang khi đang trình diễn, nhưng các nghệ sĩ Quốc tế luôn biết cách thể hiện sự sáng tạo và để lại dấu ấn cho riêng mình, trong khi V-Pop thường chỉ giỏi gây sốc bằng việc "biến dài thành ngắn" trong chớp mắt và ... hết.

Có lẽ Thanh Hằng nghĩ cách tốt nhất để bắt đầu sự nghiệp
ca hát là là phải "cởi bớt" cho bằng chị bằng em chăng ?
Trong cuộc thi Hoa hậu Việt Nam 2010, ca sĩ Hồ Ngọc Hà trở thành tâm điểm chú ý với đỉnh cao "sáng tạo": Thay 3 chiếc áo trên sân khấu.



"Lột đồ, khoe ngực và ... hát nhép", một trong số những "tuyệt chiêu"
đang thịnh của Sao trẻ.

Không chỉ riêng gì lĩnh vực nghệ thuật, mà mọi ngành nghề khác đều rất cần chú trọng đến phương diện kiếm sống, và ca sĩ cũng cần hái ra tiền để "tái đầu tư". Ngày nay các Album ra đời mỗi lúc một nhiều, đa số đều không nằm ngoài mục đích "có cái" làm cần câu cơm. Chưa cần biết chất lượng âm nhạc thế nào, vì trong thực tế, cứ sau chu kì 1 năm mà ca sĩ không có bài hát mới, thì khả năng bị các bầu show lãng quên là rất dễ xảy ra.

Việt Quang, Hồng Ngọc, Vân Quang Long
từng có "Một thời vang bóng".
Thế nên đa phần các Sao chỉ còn cách ra sức cố gắng gom nhặt mỗi năm từ 5 đến 10 bài hát , nhét vào một cái bìa được Photoshop nhẵn nhụi để trình làng "dự án mới". Nếu không phải là tên tuổi cực Hot thì xem như họ đã cầm chắc thua lỗ khi muốn bán đĩa ra thị trường, nhưng mục đích chính vẫn là cho bầu show có cái để mà lựa chọn, chỉ cần được gọi một lần là xem như đã thu về khoản tiền catse còn nhiều hơn cả việc phải ngồi chờ bán cả trăm cái Album. Thế nên khán giả đừng vội lo lắng khi thấy ca sĩ hì hục mang hàng chồng đĩa đi tặng miễn phí mỗi dịp "giao lưu người hâm mộ" hay "họp mặt fanclub", vì đâu phải ai ra CD cũng để ... đi bán.
Với những mục đích như thế, nên nhiều ca sĩ chỉ chú trọng đầu tư vào 1,2 hit trong Album, còn đa phần các sản phẩm khác chỉ thuộc diện lấp chỗ cho đầy cái CD. Theo thời gian khán giả V-Pop dần quen với các khái niệm "đa phong cách", "thể nghiệm nhiều chất liệu âm nhạc", "muốn phục vụ nhiều gout thưởng thức"... Nhưng kết quả thực tế đa phần chỉ là sự góp nhặt hổ lốn để minh chứng cho một điều đơn giản: Không phải lúc nào hàng "thập cẩm" cũng "ngon miệng và bổ dưỡng". Cuối cùng, Album thì cứ ra đời tràn lan trong khi đời sống âm nhạc vẫn mãi chìm đắm trong tình trạng "cần được xóa đói giảm nghèo".
Lời kết.
Sẽ là rất chênh lệch nếu so sánh chất lượng âm nhạc của chúng ta với chất lượng ... "đồ hiệu" trên người ca sĩ. Nhu cầu giải trí của Xã hội luôn luôn tồn tại, nếu mặt bằng chung các Sao quá lười nhác thì khán giả cũng khó có được quyền chọn lựa những sản phẩm giá trị, một khi sự hiện diện của chúng là quá hiếm hoi. Đừng vội trách vì sao giới trẻ ngày nay đang dần có sở thích hướng ngoại đến với những thị trường ngoài lãnh thổ như: US-UK, K-Pop, J-Pop v.v... vì đơn giản ở đó có những sản phẩm chất lượng cao được đầu tư kỹ lưỡng, chứ không đơn thuần là sự hời hợt ngụy trang dưới lớp vỏ Nghệ thuật để kiếm sống hằng ngày trên khắp các sân khấu.
Nếu mang ra so sánh với Quốc tế thì thường V-Pop vẫn than "nghèo" về vật chất, tài chính... chứ ít khi nào chúng ta chịu nhận thua về chất xám hay khả năng tư duy sáng tạo. Không có tiền nên không mua được nhạc xịn, không thuê được nhà sản xuất giỏi, không đầu tư được studio chất lượng, và còn biết bao cái khó khăn khác khiến tài năng người nghệ sĩ bị bó hẹp chỉ vì vấn đề đầu tiên là... tiền đâu.
V-Pop vẫn thường phải an ủi nhau theo kiểu: Nếu cô A, anh B nhà ta được sinh ra tại Mỹ hay Hàn, được đầu tư từ abc đến xyz thì chắc hẳn đã "bộc lộ" được tài năng "tiềm ẩn" chẳng kém gì ai (?) Dần già "nghèo" cũng trở thành một cái cớ để ca sĩ được quyền ... ẩu.
Khi thực hiện Music Video chẳng hạn, vì vấn đề tài chính nên Sao nhà ta không thể có quần áo, nhà cửa, xe hơi, ngoại cảnh, hay có khi là cả giải phẩu thẩm mỹ để được xinh đẹp như Sao ngoại, nhưng cái "đáng khen" là ở chỗ chúng ta vẫn muốn vươn lên, vẫn muốn "sánh vai cùng với cường quốc năm châu", nên cách tiện lợi nhất là "copy" y chang luôn cả nội dung, vì đã lỡ "nghèo" vật chất rồi tội vạ gì không "nghèo" luôn cả chất xám cho tiện một thể (?).
Clip Honey-Hồ Quỳnh Hương từng dính scandal "đạo"
Clip Jiu Shi Ai của Thái Y Lâm đến từng chân tơ kẻ tóc.
Rõ ràng ca sĩ của chúng ta có khả năng làm giống với ngoại quốc, và những nội dung như trên cũng được dàn dựng rất bình thường, không có gì gọi là công phu đắt đỏ. Tất cả cốt lõi chủ yếu chỉ nằm ở yếu tố ý tưởng ban đầu. Ở vấn đề này, V-Pop thường "nghèo" ngay từ trong não chứ chưa cần gì phải đụng đến túi tiền, và kết quả cho ra đời những Video Clip phủ đầy "mồng tơi" là điều hoàn toàn dễ hiểu.
Một ví dụ điển hình khác là ở khả năng trình diễn trên sân khấu. Nếu khán giả luôn có cảm giác sướng mắt khi xem những tiết mục đầy sáng tạo của Sao ngoại, thì với hàng nội địa tình hình thường ảm đạm hơn khá nhiều. Đừng vội đổ thừa cho "kinh tế", vì sự thật là V-Pop vẫn luôn sẵn sàng mang Moto chục nghìn USD, xe hơi Mercedez, hay BMW mui trần lên sân khấu "minh họa" cho nhạc phẩm, trong khi Sao ngoại nào đâu được sang như thế, Britney Spears phải xài hàng tái chế từ giấy Carton đó thôi. Một minh chứng cụ thể cho việc: Khi ta biết dùng cái đầu thì sẽ đỡ "thiệt hại" hơn cho cái túi (tiền) khá nhiều.
Suốt thời gian qua V-Pop khá ưa chuộng phong cách "lột đồ" trên sân khấu, chỉ cần thấy ca sĩ nào ăn mặc có vẻ lùm xùm, kín kẽ là khán giả đã có thể chuẩn bị ngay tinh thần chờ xem một màn "xé áo, xé quần, xé váy" ném đầy ra xung quanh. Trong thực tế, phong cách "rơi rớt" này đã được phổ biến trên sàn diễn Quốc tế từ rất lâu, tuy nhiên cái gì cũng cần phải có thứ bậc và đẳng cấp của riêng nó, không phải ai đưa tay ném cái váy cũng có thể trở thành Madonna hay Britney Spears. Cùng là chuyện thay phục trang khi đang trình diễn, nhưng các nghệ sĩ Quốc tế luôn biết cách thể hiện sự sáng tạo và để lại dấu ấn cho riêng mình, trong khi V-Pop thường chỉ giỏi gây sốc bằng việc "biến dài thành ngắn" trong chớp mắt và ... hết.
Có lẽ Thanh Hằng nghĩ cách tốt nhất để bắt đầu sự nghiệp
ca hát là là phải "cởi bớt" cho bằng chị bằng em chăng ?
Lột càng nhiều áo càng được đánh giá cao (?).
Ngay lập tức hàng loạt tít tràn ngập các báo như thể nữ ca sĩ nhà ta vừa làm được một kỳ tích quá đỗi phi thường. Nếu cứ tiếp tục đà này thì trong tương lai không xa, vấn đề của V-Pop chỉ còn là số lượng bao nhiêu váy áo trong một tiết mục, và sân khấu sẽ dần xích lại gần hơn với ... phòng thay đồ."Lột đồ, khoe ngực và ... hát nhép", một trong số những "tuyệt chiêu"
đang thịnh của Sao trẻ.
Có thực mới vực được đạo
Không chỉ riêng gì lĩnh vực nghệ thuật, mà mọi ngành nghề khác đều rất cần chú trọng đến phương diện kiếm sống, và ca sĩ cũng cần hái ra tiền để "tái đầu tư". Ngày nay các Album ra đời mỗi lúc một nhiều, đa số đều không nằm ngoài mục đích "có cái" làm cần câu cơm. Chưa cần biết chất lượng âm nhạc thế nào, vì trong thực tế, cứ sau chu kì 1 năm mà ca sĩ không có bài hát mới, thì khả năng bị các bầu show lãng quên là rất dễ xảy ra.
Việt Quang, Hồng Ngọc, Vân Quang Long
từng có "Một thời vang bóng".
Một công nhân viên chức bình thường nếu không có việc làm chổ này thì có thể tìm đường chuyển sang nơi khác, còn ca sĩ mà bị "ế show" thì chỉ còn nước ... than trời. Tuy vẫn có những trường hợp đá chéo sân đi làm MC, diễn viên, mở shop quần áo, tiệm bánh mì, bánh bao, xôi mặn, há cảo... , nhưng đâu phải ai cũng có đủ điều kiện và tài chính để thực hiện điều đó.
Thế nên đa phần các Sao chỉ còn cách ra sức cố gắng gom nhặt mỗi năm từ 5 đến 10 bài hát , nhét vào một cái bìa được Photoshop nhẵn nhụi để trình làng "dự án mới". Nếu không phải là tên tuổi cực Hot thì xem như họ đã cầm chắc thua lỗ khi muốn bán đĩa ra thị trường, nhưng mục đích chính vẫn là cho bầu show có cái để mà lựa chọn, chỉ cần được gọi một lần là xem như đã thu về khoản tiền catse còn nhiều hơn cả việc phải ngồi chờ bán cả trăm cái Album. Thế nên khán giả đừng vội lo lắng khi thấy ca sĩ hì hục mang hàng chồng đĩa đi tặng miễn phí mỗi dịp "giao lưu người hâm mộ" hay "họp mặt fanclub", vì đâu phải ai ra CD cũng để ... đi bán.
Với những mục đích như thế, nên nhiều ca sĩ chỉ chú trọng đầu tư vào 1,2 hit trong Album, còn đa phần các sản phẩm khác chỉ thuộc diện lấp chỗ cho đầy cái CD. Theo thời gian khán giả V-Pop dần quen với các khái niệm "đa phong cách", "thể nghiệm nhiều chất liệu âm nhạc", "muốn phục vụ nhiều gout thưởng thức"... Nhưng kết quả thực tế đa phần chỉ là sự góp nhặt hổ lốn để minh chứng cho một điều đơn giản: Không phải lúc nào hàng "thập cẩm" cũng "ngon miệng và bổ dưỡng". Cuối cùng, Album thì cứ ra đời tràn lan trong khi đời sống âm nhạc vẫn mãi chìm đắm trong tình trạng "cần được xóa đói giảm nghèo".
Lời kết.
Sẽ là rất chênh lệch nếu so sánh chất lượng âm nhạc của chúng ta với chất lượng ... "đồ hiệu" trên người ca sĩ. Nhu cầu giải trí của Xã hội luôn luôn tồn tại, nếu mặt bằng chung các Sao quá lười nhác thì khán giả cũng khó có được quyền chọn lựa những sản phẩm giá trị, một khi sự hiện diện của chúng là quá hiếm hoi. Đừng vội trách vì sao giới trẻ ngày nay đang dần có sở thích hướng ngoại đến với những thị trường ngoài lãnh thổ như: US-UK, K-Pop, J-Pop v.v... vì đơn giản ở đó có những sản phẩm chất lượng cao được đầu tư kỹ lưỡng, chứ không đơn thuần là sự hời hợt ngụy trang dưới lớp vỏ Nghệ thuật để kiếm sống hằng ngày trên khắp các sân khấu.
0 nhận xét to "Vpop - Nghèo rớt mồng tơi"